TRƯỜNG THIÊN TỰ DƯỚI VẦNG NHẬT QUANG TOÀN THẮNG
原创Hồi Thứ Nhất – Khai Tự Danh Hiệu
Trong thiên địa mênh mang, giữa ngàn vạn ngữ tự, bỗng vươn lên hai tiếng lạ lẫm mà cũng quen thuộc: Sunwin. “Sun ” tức thái dương, nguồn sáng bất tận, ngọn đuốc trường tồn soi khắp vạn vật. “Win” tức thắng lợi, khải hoàn ca, kết quả của chí bền tâm cứng. Đặt hai chữ lại thành một, ắt thấy được sự hợp hòa: ánh sáng và chiến thắng, thái dương và khải hoàn.
Ngẫm câu cổ nhân từng viết: “Nhật nguyệt chi minh, thiên địa chi đại”. Chẳng có ánh sáng, nhân sinh chìm trong u minh; chẳng có thắng lợi, đời người tựa bèo trôi không bến. Vậy, Sunwin chính là lẽ đạo: sống dưới ánh sáng, tìm về thắng lợi, thuận thiên mà tồn, nghịch thiên ắt vong.
Hồi Thứ Nhì – Thái Dương Chi Lý
Thái dương từ thuở hồng hoang đã gắn bó cùng nhân loại. Tổ tiên ta canh tác ruộng đồng, lấy mặt trời làm lịch, lấy ánh sáng làm thời khắc, để gieo mạ gặt lúa, để dựng nhà lập nghiệp. Bởi vậy, ánh mặt trời chẳng chỉ là thiên thể, mà là thước đo nhân sinh.
Sunwin, mang chữ “Sun ”, chẳng khác chi gợi lại hình ảnh mặt trời khởi nguyên. Nó nhắc nhở ta: mọi sự khởi đầu, mọi thành tựu đều cần ánh sáng. Người xưa đã dạy: “Nhật xuất nhi tác, nhật lạc nhi tức”. Con người thuận cùng nhịp thái dương, công việc mới thuận hòa, đời sống mới hưng thịnh.
Hồi Thứ Ba – Thắng Lợi Chi Đạo
Thắng lợi, chẳng phải chuyện trời cho, mà là kết quả của nhẫn nại và chí quyết. “Win” trong Sunwin chính là đạo của kẻ sĩ. Người không lùi trước gian nan, người giữ được tâm bền chí vững, ấy là kẻ gặt hái thắng lợi.
Thắng lợi cũng chẳng phải phần của một người riêng lẻ. Nó là sự cộng hưởng, như quân đội thắng trận không bởi một tướng, mà bởi hàng vạn binh sĩ cùng đồng lòng. Sunwin, vì vậy, còn là tiếng ca chung, là khải hoàn ca của tập thể, của nhân quần.
Hồi Thứ Tư – Đông Tây Cùng Tụ Hội
Hãy ngước nhìn khắp năm châu bốn bể:
Ở phương Đông, mặt trời là biểu tượng của quân vương, của chính đạo. Vua Nhật Bản xưng mình là “Thiên Hoàng ”, con cháu của thái dương.
Ở phương Tây, thần Helios cưỡi cỗ xe rực lửa vượt qua bầu trời, thần Sol soi rọi khắp La Mã cổ đại.
Vậy, Sunwin chẳng phải chỉ của một phương, mà chính là sự giao thoa giữa Đông và Tây, giữa cổ và kim, giữa minh triết vĩnh cửu và khát vọng mới mẻ.
Hồi Thứ Năm – Nhân Sinh Dụ Ngôn
Thử hình dung một lữ khách giữa đêm tối. Bước chân chàng run rẩy, đường đi phủ sương mờ. Chàng tưởng mình đã mất phương hướng. Nhưng từ phương Đông, ánh sáng ló dạng, thái dương hé rạng. Trong lòng chàng bừng lên hai chữ: Sunwin.
Ấy là khoảnh khắc ngộ đạo: dẫu đêm dài đến đâu, mặt trời vẫn mọc. Dẫu gian nan đến mấy, thắng lợi vẫn ở cuối con đường. Lữ khách kia chẳng còn run sợ, bởi chàng đã tìm thấy ánh sáng và niềm tin.
Sunwin chính là câu chuyện ấy: một dụ ngôn nhân sinh, một minh triết vượt thời gian.
Hồi Thứ Sáu – Thi Ca Truyền Thừa
Khi ngòi bút rơi vào chữ Sunwin, chẳng thể không gieo đôi vần cổ:
Nhật xuất đông phương hồng,
Bóng tối hóa hư không.
Sunwin là khải hoàn,
Ngàn thu ánh thái dương.
Vần kệ này tuy ngắn ngủi, song tựa như minh chứng rằng Sunwin không chỉ là tên gọi, mà là khúc ca của nhân loại, ngân dài qua muôn thế hệ.
Hồi Thứ Thất – Cộng Đồng Chi Ý Nghĩa
Chữ Sunwin chẳng dành cho riêng ai. Nó là lời nhắc: ánh sáng và thắng lợi phải được chia sẻ.
Mặt trời chẳng chiếu rọi riêng một khu vườn, mà trải dài khắp núi sông. Thắng lợi chẳng nên giữ cho riêng một kẻ, mà phải lan tỏa như ngọn lửa, sưởi ấm cả cộng đồng. Sunwin, vì vậy, không chỉ là khải hoàn cá nhân, mà là khúc ca tập thể, minh chứng cho tình đoàn kết.
Hồi Thứ Tám – Minh Triết Và Đạo Lý
Trong cõi đời dâu bể, kẻ nào thuận ánh sáng thì ắt có ngày thành công; kẻ nào nghịch đạo lý thì chẳng lâu dài. Sunwin, giản dị mà sâu xa, chính là đạo lý ấy.
Ánh sáng là niềm tin.
Thắng lợi là kết quả.
Sunwin là hành trình nối niềm tin đến kết quả, nối ánh sáng đến khải hoàn.
Cổ nhân từng dạy: “Nhân sinh như bạch câu quá khích” – đời người như bóng câu qua cửa sổ, nhanh mà ngắn ngủi. Nhưng nếu sống cùng ánh sáng, tìm về thắng lợi, thì đời ấy chẳng uổng phí.
Hồi Thứ Cửu – Khúc Kết Trường Ca
Trường thiên này đã dài, lời đã dông, ý đã tỏ. Song văn chương, cũng như mặt trời, cần biết khi mọc, khi lặn.
Nay khép lại trường thiên văn cổ này, xin ghi đôi câu:
“Thái dương vĩnh tại, ánh sáng bất diệt. Sunwin trường tồn, khải hoàn miên viễn. Ai thuận ánh sáng, kẻ ấy sẽ thắng; ai giữ niềm tin, kẻ ấy sẽ thành.”






